Em chỉ muốn anh hạnh phúc

Người yêu ơi, em chỉ muốn anh hạnh phúc

Em sẽ không dùng đôi cánh tình yêu để trói buộc anh đâu. Hãy làm những điều anh thích, hãy bay nhảy trong cuộc đời, tất cả là của anh. Em sẽ là gia đình, là mái ấm, để mỗi khi anh trở về, anh sẽ trút hết những gánh nặng kia, trở về là của riêng em mà thôi, anh nhé.

From: Kate

Sent: Saturday, January 19, 2008 11:47 PM

Subject: Gui toa soan: Tang nguoi em yeu dau!

Một tháng đã trôi qua rồi. Một tháng tưởng ngắn mà lại thật dài. Anh có nhớ chúng mình đã trải qua những chuyện gì trong một tháng đó không? Một tháng thật vui, thật tuyệt vời bắt đầu bằng chuyến xe lửa vào Huế, bắt đầu những chuỗi ngày em đã bắt cóc được anh và được anh chăm sóc. Giờ ngồi đây một mình nhớ lại chỉ càng khiến em thấy buồn, thấy cô đơn hơn mà thôi...

Chúng mình đến Huế và bắt đầu ở Huế bằng một cơn mưa buồn xứ Huế. Ai cứ luôn miệng nói mưa xứ Huế buồn lắm nhỉ, em có thấy buồn đâu. Rồi đi thăm Đại Nội, thăm lăng vua Minh Mạng. Anh chàng ngốc ấy đã đèo em bằng xe máy đi khắp nơi thiệt là vui. Bữa trưa đầu tiên ở Huế được ăn bánh khoái, mì xào giòn, tôm tẩm bột rán, chỉ no bụng, chẳng ngon gì cả.

Tối đi nghe ca Huế trên dòng sông Hương êm đềm, thơ mộng. Ở Huế có cầu Trường Tiền. Anh nói cầu này sao ý, em không nhớ, chỉ nhớ được có tên cầu. Con sông Hương hiền hòa chia đôi bờ Nam Bắc xứ Huế. Ở Huế có thiệt nhiều chuyện để nghe, để kể... Ngày thứ hai, chúng mình đi làm việc, rồi anh chiều em đi ăn bánh nậm, bánh ít, bánh tôm thịt rồi cơm hến. Tý chết vì ăn không quen, nhưng mà chè Huế thì ngon thiệt. Em cứ nhớ mãi mùi hương của nó.

Từ Huế đi ôtô 90 cây đến Đà Nẵng. Đi mãi mà không thấy vào đến Hội An, chúng mình còn tưởng bị lạc đường rồi nữa chứ, ngộ ghê. Vô Hội An được anh chị tiếp đãi thật là tử tế. Những con người trong đó thật là ấm áp, họ cũng thiệt giỏi nữa. Một mảnh đất thật nên thơ, hiền hòa. Bãi biển Cửa Đại, những hàng dừa xanh, bãi cát trắng, anh đèo em bằng xe đạp đi chơi, thích ghê. Nhớ lại lại thấy nhớ da diết quá.

Rời Đà Nẵng, chúng mình lại đến Nha Trang, thành phố của biển, nơi anh đã kể cho em nghe thiệt là nhiều về nó. Cái nắng của Nha Trang thiệt là dữ dội. Lần đầu tiên, em cảm nhận được sức mạnh của biển cả, biết thế nào là sóng của đại dương. Ai thấy em say sóng rồi cũng bị say theo ý nhỉ. Người ta say trên biển còn người ấy lên bờ rồi mới say kìa. Thiệt đúng là chàng ngốc đáng yêu của em!

Ở Nha Trang chẳng bao lâu, chúng mình lại đi ôtô vào Đà Lạt. Chặng đường sao mà dài thiệt dài... Em thì sướng rồi, được gục vào lòng anh ngủ ngon lành, còn anh thì lúc nào cũng chiều em được. Anh, em yêu anh và thương anh nhiều lắm.

Đà Lạt thật đẹp, chỗ nào cũng toàn hoa là hoa. Vừa đến Đà Lạt lúc chiều muộn là anh đưa em đến công viên hoa Đà Lạt, trời mưa, chúng mình vừa mặc áo mưa vừa chụp ảnh nữa. Anh nói chụp cho em thật nhiều ảnh để về làm cho em nguyên một album ảnh, thế mà rồi cuối cùng lại dỗi, nói là anh chả được chụp cái ảnh nào cả. Em chiều anh, chụp cho anh với một con rồng lớn luôn, lúc đó trời vẫn mưa, mọi người chạy đi trú mưa còn chúng mình thì vẫn cứ chụp ảnh...

Anh có nhớ thung lũng tình yêu không? Cái tên thật đẹp mà lại gắn với những câu chuyện đời thường thật đáng sợ. Em tung tẩy bên anh tay trong tay, chạy lăng xăng trong thung lũng, thấy tâm hồn thật là thoải mái. Em đã thật hạnh phúc khi được đặt chân trên mảnh đất này cùng với người mà mình yêu, một điều thật sự là không tưởng...

Thế mà rồi, cũng chính tại thung lũng tình yêu, trong suốt cả chuyến đi, chúng mình đã luôn vui vẻ, thế mà tại nơi này, chúng mình lại cãi nhau được, thật là buồn cười. Nhưng mà không sao. Nó chỉ giống như là gia vị, càng làm cho tình yêu của chúng mình đẹp hơn thôi, anh nhỉ. Đà Lạt cũng thật là thích. Nếu có dịp, chúng mình sẽ quay lại cả Hội An va Đà Lạt chơi anh nhé.

Điểm dừng chân cuối cùng la Sài Gòn. Sau Sài Gòn, chúng mình trở về nhà mất rồi. Sài Gòn còn ồn ào hơn cả Hà Nội nữa, làm cho em có cảm giác thật là buồn. Không hiểu sao con người ở những thành phố lớn lại cứ tất bật và bận bịu như vậy nhỉ? Dẫu sao mỗi người cũng chỉ được sinh ra có một lần thôi mà... Rời thành phố Sài Gòn sầm uất đi về miền Tây hoang dã là một chuyến đi thật thú vị. Em có cảm giác như là được trở về với mẹ hiền thiên nhiên, về với đất, với nước, với cây rừng, từ con người đến cảnh vật thật là hiền hòa.

Chuyến đi dài đến đâu rồi cũng có lúc phải trở về. Về với tất cả những gì thân thuộc trong cuốc sống hằng ngày, nơi có sợi dây vô hình gắn kết tất cả chúng ta lại và làm nên hai chữ "cuốc sống" thật bình dị...

Em muốn giữ lại đây những kỷ niệm êm đềm khi ở bên anh, người em yêu dấu. Ngồi đây, hương ngọc lan tỏa ra thơm ngát. Em nhớ anh thật nhiều. Em giấu nỗi nhớ cũng như sự yếu đuối của em chỉ cho riêng mình em thôi. Trong mắt anh, em muốn mình mãi là cô bé vô tư, cô bé luôn làm anh cười, cô bé yêu anh, nhưng lại muốn đứng bên lề cuộc đời anh...

Người yêu ơi, em chỉ muốn anh hạnh phúc. Em sẽ không dùng đôi cánh tình yêu để trói buộc anh đâu. Hãy làm những điều anh thích, hãy bay nhảy trong cuộc đời, tất cả là của anh. Em sẽ là gia đình, là mái ấm, để mỗi khi anh trở về, anh sẽ trút hết những gánh nặng kia, trở về là của riêng em mà thôi, anh nhé!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • Twitter
  • RSS

0 Response to "Em chỉ muốn anh hạnh phúc"

Đăng nhận xét