Tình và Tiền ??????????

Tình và Tiền ??????????

( gửi lúc 12:18 26/10/2009)

Em gọi điện cho tôi, cầu xin tôi tha thứ, tôi còn biết làm gì hơn là im lặng. Chỉ có sự chua xót, cay đắng trào ngược lên trong lòng tôi.

Tôi và Hạnh yêu nhau đã được gần ba năm. Em là mối tình đầu của tôi. Ngày còn đi học, chúng tôi học cùng trường. Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé, nụ cười hiền lành của em, không hiểu sao lại có cảm giác muốn che chở đến vậy. Tình yêu đến với tôi từ ngày đó, nhưng cho đến khi đi học, và em ra trường, lời yêu mới được ngỏ. Khi em nhận lời, tôi đã hạnh phúc đến chừng nào, cảm giác đó đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in.

Tôi vào học ở một trường sỹ quan quân đội, trường cách nhà xa, kỷ luật của trường lại nghiêm, nên tôi ít khi được về nhà. Chúng tôi đã yêu nhau suốt ba năm trời trong xa cách như thế. Nhưng qua những lần nghỉ phép, những lá thư luôn tràn đầy yêu thương, chúng tôi vẫn hạnh phúc. Mọi người vẫn thường trêu chúng tôi cứ yêu những đôi yêu nhau thời chiến. Tôi vẫn thường tự hào về cô người yêu nhỏ bé, trong sáng của mình như thế.

Trong những ngày đi vắng, em thường xuyên qua nhà hỏi han bố mẹ tôi, mua cho cô em gái tôi cái áo, quyển sách. Gia đình tôi rất hài lòng về Hạnh, thầm coi em đã là dâu con trong nhà. Chính tình yêu của em đã tiếp sức mạnh cho tôi trong những ngày luyện tập trên thao trường vất vả. Tôi cố gắng học tập và rèn luyện để có một ngày có thể đem lại cho em cuộc sống đầy đủ, sung túc. Vì thế, suốt ba năm học, tôi luôn đạt loại giỏi và rất nhiều khả năng được giữ lại trường công tác. Tôi đã nghĩ đến một tương lai không xa, tôi và em cùng sống dưới một mái nhà, đầm ấm, vui vẻ, tràn ngập tình thương yêu.

Giá như cuộc sống cứ bình lặng trôi qua như thế, mọi việc đừng đổi thay. Nhưng dạo gần đây, em ít viết thư cho tôi hơn. Khi tôi gọi điện cho em, giọng em đầy sự bối rối, tôi hỏi em đang giấu tôi chuyện gì sao, em không trả lời. Nhưng tôi cảm nhận được có một sự thay đổi mơ hồ về em mà không sao cắt nghĩa được.

Do thành tích học tập và rèn luyện, tôi được trường cho về phép ba ngày. Mừng rỡ, tôi không báo trước cho ai cả, tôi muốn cho mọi người bất ngờ. Tôi mua một bó hoa thật to và chạy đến nhà em trước tiên. Tôi những tưởng đã được nhìn thấy gương mặt em đầy ngạc nhiên và hạnh phúc như mọi lần. Nhưng tôi khựng lại vì trước cửa nhà em là một chiếc xe máy đắt tiền và một chàng thanh niên bảnh bao, sành điệu đang ngồi nói chuyện vui vẻ với em. Nhìn xuống bộ quân phục vì vội về chưa kịp thay ra, tôi chợt thấy tim mình se thắt lại. Em gượng gạo nhận bó hoa từ tay tôi, gượng gạo giới thiệu tôi với chàng trai xa lạ kia.

Thấy mình bỗng như người thừa, tôi lấy cớ vội về nhà nên rút lui, trong đầu vẫn ong ong ánh mắt thách thức của anh bạn kia của em. Về nhà, tôi hỏi mẹ rằng Hạnh có hay sang nhà không. Mẹ tôi vẫn vui vẻ nói em vẫn qua lại thường xuyên, nhưng nhìn mắt mẹ, tôi thấy thấp thoáng một nỗi buồn. Rõ ràng, mẹ đang giấu tôi chuyện gì đó. Cô em gái lau chau của tôi thì không giữ gìn mồm miệng được. Nó kể cho tôi nghe tất cả. Rằng anh chàng kia mới chuyển đến đây, con nhà giàu, nổi tiếng đào hoa. Suốt mấy tháng nay, anh chàng này ra sức tán tỉnh Hạnh. Nó nói dạo này chị Hạnh lạ lắm, hôm nọ em còn thấy chị ấy dùng cả nước hoa. Đó là thứ mà khi yêu tôi Hạnh chưa bao giờ dùng.

Gặp em, tôi cũng đã nhận thấy điều đó, ngồi cạnh tôi, nghe tôi nói nhưng em có vẻ lơ đãng. Tôi hỏi về chàng trai kia, em nói đó chỉ là bạn, và em vẫn yêu tôi. Nhưng, em không còn hào hứng với những chuyện tếu táo lính tráng của chúng tôi. Em không còn mỉm cười hạnh phúc khi nghe tôi vẽ về tương lai của hai đứa.

Tôi quay lại trường với một tâm trạng rối bời. Lòng tôi cứ rối bời trong cảm xúc ghen tuông, thất vọng, nuối tiếc.

Gần 3 tháng sau ngày gặp em đó, tôi phải theo đơn vị đi tập huấn và làm tình nguyện ở huyện khác. Ba tháng trời, chúng tôi ít liên lạc với nhau, có chăng thì cũng chỉ qua những cuộc điện thoại. Tôi có cảm giác, em đang ngày càng xa rời tôi.

Ngày trở về sau ngày tập huấn, tôi có gọi điện cho em, nhưng em không nhấc máy. Suốt cả một tuần liền, em không nhận điện thoại từ tôi. Cho đến khi tôi nhận được điện thoại của cô em gái. Nó rụt rè báo cho tôi tin em sắp lấy chồng. Tôi nghe như sét đánh bên tai, tôi cũng có cảm giác không lành với tình yêu của mình nhưng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra tệ đến dường ấy. Thì ra, em đã có bầu với cậu con trai kia được gần hai tháng, vì thế không còn cách nào khác là chấp nhận một đám cưới.

Em gọi điện cho tôi, cầu xin tôi tha thứ, tôi còn biết làm gì hơn là im lặng. Chỉ có sự chua xót, cay đắng trào ngược lên trong lòng tôi. Tôi giận em, nhưng cũng thấy thương cho em. Có lẽ lỗi cũng là do tôi, đã không quan tâm, chăm sóc được em chu đáo. Đau đớn lắm, nhưng tôi biết phải làm gì đây?

 
 

@@ Theo các bạn thì người con gái kia ĐÁNG GIẬN hay ĐÁNG THƯƠNG. Và người con trai kia phải cư xư như thế nào cho đúng?


 

Comments:

hongsonnt ( gửi lúc 29/10/2009 08:50:35)

Thật buồn cho kết thúc của một cuộc tình mà theo người trong cuộc đó là tình đầu , trong sáng và tươi đẹp biết bao. Làm sao có thể phân biệt đúng sai , đáng thương hay đáng trách trong tình yêu . Nếu người con gái ấy đã bước sang ngang bằng tình yêu chân thật , và có được hạnh phúc thì sẽ chắng có gì đáng thương . Còn nếu như cô ấy vì một phút giây nông nổi để rồi đưa mình vào một cuộc sống đau khổ về sau , thì cũng không thể gọi là đáng trách . Tất cả không chỉ do con người mà còn do số phận . Tại sao người ta vẫn thường có câu :" tình chỉ đẹp khi tình dang dở ", và sao lại có câu " tình đầu là tình hay dang dở" ? Điều mà ngừơi con trai ấy nên làm lúc này là cố gắng học tập và rèn luyện tốt để có thể xoa dịu nỗi đau , có thể tìm một tương lai tươi sáng . Và một điều mà một người thật sự biết yêu thương phải làm đó là cầu chúc cho cô ấy hạnh phúc . Tôi rất cảm kích tình yêu của anh , một ngừơi con trai vững vàng, chu đáo và chung thuỷ , đã nhìn nhận cái sai của mình là đã không dành thời gian chăm sóc cho người yêu , anh không như những ngừơi con trai khác, đau khổ và hận thù người yêu mình đã thay lòng đổi dạ. Chính điều này sẽ cho mọi người thấy được anh ấy là một mất mác lớn lao của cô gái . Chúc ngừơi con trai ấy tìm được hạnh phúc thật sự . Hãy nhớ câu :" cuộc đời cho ta gặp nhiều người sai trước khi gặp một người đúng "

hienmai ( gửi lúc 01/11/2009 12:49:44)

Tôi rất tiếc và thông cảm khi ban phải trải qua chuyện này. khi yêu ai cũng muốn có môt kết thúc có hậu nhưng cuộc đời vẫn thế. Tôi chỉ mong bạn sớm vượt được qua chuyện này thôi vì phía trước của bạn vẫn còn có những khó khăn khác nữa. Vẫn còn có những người yêu thương bạn. Vẫn có những điều tốt đẹp đang chờ bạn. Chúc bạn mat mắn hơn


 


 

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • Twitter
  • RSS

0 Response to "Tình và Tiền ??????????"

Đăng nhận xét